Tôi đã học bơi như thế đấy

Em mệnh thổ nên em mà xuống nước nó tan ra mất, em không đi bơi đâu, không học bơi đâu.

Xuống nước chỉ sợ chết đuối, ngày bé bà nội kể chuyện là, dưới bờ ao nhà ông Bi có “ma cá”, trẻ con bén bảng ra đấy lúc không có ai là nó lôi xuống, là chết đuối. Như thế nó được lên đầu thai làm người. Rồi người dưới ao lại chờ lôi người khác xuống thay thế, thành vòng như thế. Mình sợ chết khiếp, không bao giờ dám bén bảng ra cái ao ở cuối xóm, trừ khi là cả đám rất đông, mình được đi ở giữa.

Với lại tự ti nữa, người ngợm ăn no, cân cả bì chắc được bốn chục, nhìn loẻo khoẻo hơn cái que, nên ngại.

Nước ngập tới ngang ngực là thấy khó thở, sợ hãi.

Nước ngập tới cổ là gào mồm lên, mặt cắt không còn giọt máu. Đứng im tại chỗ.

Nhưng vì quyết tâm “không bơi được là con chó” nên phải cố.

Hội thoại 1:

  • Em thả lỏng ra, đừng căng cứng người như thế, em căng thế chỉ có chìm thôi, đây em nhìn nhé, thả lỏng các cơ ra em sẽ nổi được, lúc nào em muốn đứng dậy em quạt tay, cong người như thế này
  • Vâng, nhưng anh phải đứng sát em, có gì còn vớt em lên ngay, vớt ngay đấy
  • OK vớt, nào bắt đầu

Hội thoại 2:

  • Anh dạy em kết hợp tay, chân, với mồm ngóc lên đi
  • Em đừng đốt cháy giai đoạn như thế, tập từng động tác một thôi
  • Á em nổi được rồi, nhưng sao em nổi người em nó cứ lộn tùng phèo quay tròn lên thế, nó không úp xuống được như mọi người

Hội thoại 3:

  • Nay tập nổi không cần trợ giúp từ phao tay nhé
  • Không, em sợ lắm, chết đuối em làm nào
  • Thế có tập không
  • Nhưng anh phải đứng sát cạnh em, lỡ em có chìm anh phải vớt em lên ngay còn kịp đấy

Hội thoại 4:

  • aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa em nổi được rồi, nổi được rồi
  • Tốt, tiếp tục nổi cho quen
  • Sao nãy nổi được giờ người em nó cứ chúc chúc, chéo chéo nó không ngang ngang như người ta nhỉ?
  • Không sao, tập tiếp, thế là bình thường, em để đầu em nhìn thẳng xuống đáy bể

Hội thoại 5:

  • Bụp, aaaaaaaaa
    2 vật thể cứng đâm bụp vào nhau, đây chính xác đuổi hình bắt chữ gọi là “đối đầu”. Má ơi, hú hồn, người đàn ông lạ mặt kia cũng “hú hồn” theo.
    Chả hiểu, mình nổi kiểu gì cứ trôi lung tung beng khắp bể, lúc chéo bể, lúc ngang bể, không theo một hướng nào =))))

Hết 5 buổi đã biết nổi, chân biết kết hợp quẫy quẫy, nhưng chưa phối hợp được tay – chân – đầu được, cứ được tay và chân thì lại quên mất cái đầu, được đầu với tay lại quên cái chân. Tóm lại mới phối hợp được hai bộ phận.

Nhưng mình phát hiện ra lúc tập bơi, tập nổi đầu mình không nghĩ gì khác ngoài bơi, cảm giác sướng vãi, ước gì lúc nào đầu mình cũng được như thế nhỉ.

Và mình phát hiện ra, ra tới bể bơi là mình đã bước ra khỏi vòng an toàn của chính mình, tới với một thế giới rất khác, một thế giới mà trước đó vì sợ, vì tự ti, vì ngại….nên mình không cho nó cơ hội xuất hiện trong từ điển cuộc sống của mình.

Tất cả người ở bể bơi đều là người lạ, thật thích, ở giữa người lạ mà mình lại thấy an toàn, thấy thoải mái, không biết là thật, hay ảo giác, không biết sau nhiều buổi nữa mình có thấy thế nữa không.

Về gửi clip khoe Giang, mặt mũi rất đắc ý:

  • Nhìn này, người ta 5 buổi người ta bơi được rồi đây này, siêu chưa =)))))

Hết buổi 2: Bắt đầu thấy thích thích nước